24/12/2012 13:22 GMT+7
(Thethaovanhoa.vn) - Bàn thắng vào phút bù giờ thứ ba của Gareth Barry giúp họ đánh bại Reading là pha lập công thứ 20 của Manchester City trong 30 phút cuối cùng mùa này, và đem về thêm một chiến thắng bằng cách thử thách giới hạn của chính mình.
Đó là 3 điểm giành được theo phong cách chạy nước rút, không phải dựa trên nền tảng ổn định của một lối chơi được xây dựng tốt và có nhiều giải pháp thay thế. Trên sân nhà và trước đội bóng bét bảng Reading, điều nguy hiểm là Man City đã đốt cháy tất cả những gì họ có để thu về một chiến thắng quá đau tim, và với bàn thắng quyết định không rõ ràng: Barry gần như đã trèo lên lưng Nicky Shorey trước khi đánh đầu tung lưới đội khách. "Bàn thắng ấy đúng là một trò đùa trắng trợn, nhưng chúng tôi chỉ là một đội bóng nhỏ và các quyết định then chốt không ủng hộ chúng tôi" - HLV Brian McDelmott của Reading bất bình.
Arsenal đã sút tung lưới Reading 12 lần trong hai lần chạm trán mùa này ở Cúp Liên đoàn và Premier League. M.U đã ghi 4 bàn vào lưới đối thủ này chỉ trong chừng 20 phút ở vòng 14. Vòng 2, Chelsea cũng chọc thủng lưới đội bét bảng 4 lần. Không có bàn thắng nào gây tranh cãi, cũng không có chiến thắng phút bù giờ. Một hệ thống phòng ngự đã để thua đến 34 bàn mùa này, và đã bị 17 đội chọc thủng lưới mùa này (trừ Norwich), đã đứng vững 92 phút trên sân Etihad. Man City đã chọn cách nhọc nhằn nhất để ghi bàn vào lưới Reading.
Mùa này, đội bóng áo xanh thường xuyên chiến thắng, hoặc gỡ hòa ở phút cuối. Trong ba tháng qua, ít nhất năm trận như thế diễn ra. Trận hòa Dortmund ở Champions League, và các trận thắng trước Fulham, West Brom, Tottenham và giờ là Reading.
Những chiến thắng kiểu ấy cho thấy sự bùng nổ mạnh mẽ của Man City, nhưng cũng phản ánh sự bế tắc của họ. Không ai muốn đem mình ra đùa cợt với những phút cuối ít ỏi, và chỉ khi đã bị động về mặt thế trận, Man City mới phải lao mình vào canh bạc này.
Man City phải ổn định hơn
Mùa trước, vòng cuối cùng, đội bóng của HLV Roberto Mancini cũng đã đăng quang một cách nghẹt thở với hai bàn thắng vào các phút bù giờ thứ hai và thứ tư trước Queens Park Rangers. Một trận đấu với kịch bản tương tự như trận gặp Reading, thậm chí còn chênh lệch khủng khiếp hơn: Man City cầm bóng với thời lượng lên đến hơn 80%, và sút đến 44 quả!
Đó là thời điểm mà đội bóng của ông Mancini đang phải trả giá vì hụt hơi, trong khi đối thủ lớn nhất của họ là Manchester United vẫn lì lợm tiến bước vào cuối mùa. Sự ổn định trên một chặng đường dài của M.U đã tạo ra một vòng cuối nghẹt thở, và Man City chỉ có thể chạm đến ngai vàng với một cú rướn thần kỳ khác.
Sự thiếu hiệu quả ấy lặp lại nhiều lần mùa này, và trận thắng Reading là một ví dụ điển hình: Man City phối hợp tốt, chuyền bóng nhuyễn và di chuyển khôn khéo, nhưng thiếu các bài tấn công đơn giản để đặt các chân sút vào những tình huống ghi bàn "cơ bản".
Ở những tình huống ghi bàn "cơ bản", một pha đối mặt trong trạng thái thoải mái không bị người kèm, hoặc một tình huống dàn xếp phạt góc thông minh tạo sự rảnh rang cho cầu thủ dứt điểm chẳng hạn, có thể đem đến những bàn thắng đơn giản mà không bắt các cầu thủ phải phát huy khả năng cá nhân của họ quá nhiều. Một đội bóng có lối chơi tập thể cao chưa chắc đã phải chơi nhuyễn, nhưng biết cách tạo ra môi trường để ai cũng có thể tỏa sáng.
Cách chơi tấn công hiện tại của Man City rất tốn sức và đòi hỏi hàm lượng sáng tạo, cảm hứng cũng như ăn ý cao giữa các mắt xích vận hành, và nếu không phải hàng công nhiều ngôi sao của họ vận hành nó, thì các pha phối hợp phức tạp có lẽ cũng chỉ để "làm cảnh".
Rốt cục thì đội bóng đã được "cứu rỗi" bằng một bàn thắng đơn giản theo phong cách Anh điển hình, cú đánh đầu sau một quả tạt có độ xoáy khó chịu, của một tiền vệ phòng ngự. Đến lúc này, không ai còn nhớ xem Tiki-taka là cái gì, và Man City phối hợp đẹp như thế nào. Điều quan trọng nhất là nếu hòa, khoảng cách với M.U có thể bị nới rộng lên thành 8 điểm, và cuộc chơi kết thúc.
Rất may là điều ấy đã không xảy ra, và cách biệt hiện tại thậm chí chỉ còn là 4 điểm. Nhưng chiến thắng bằng những cú nước rút phút cuối là "biện pháp" tốt nhất để phá hủy thể lực và cảm hứng. Giữ một ngọn lửa cháy âm ỉ mà lâu bền rõ ràng tốt hơn đốt một đống lửa to trong phút chốc, để rồi chống cằm nhìn nó lụi tàn.
Phạm An
Thể thao & Văn hóa
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất