30/05/2017 06:15 GMT+7 | Italy
Khải huyền có màu xanh của nước biển Địa Trung Hải, màu xanh trên áo của đội tuyển Italy, màu xanh của thất bại. Khải huyền có vị mặn chát nước mắt của Gigi Buffon khi anh sẽ không có World Cup thứ 6 liên tiếp để đi vào ngôi đền thiêng của giải đấu. Lần đầu tiên sau 6 thập kỷ, Italy vắng mặt trong một kỳ World Cup. Đấy là một thảm họa, nhưng cũng là cơ hội bằng vàng để tái thiết.
(Thethaovanhoa.vn) - … Bởi vì điều ấy là không thể tránh khỏi, không thể cưỡng được, dù anh không hề mong muốn. Nước mắt đã rơi trên khuôn mặt ấy, trên má của hàng nghìn khán giả có mặt trên sân Olimpico, trong trái tim như thắt lại của hàng biết bao người yêu Roma khác vào thời điểm ấy, trận đấu cuối cùng mùa giải của Roma, ngày 28/5/2017.
Ngày mà Rome rơi lệ
Đấy là một ngày mà Rome chết đi một ít trong lòng nó những cảm xúc mạnh mẽ và lãng mạn nhất, khi một người con đặc biệt của thành phố giã từ sân cỏ. Totti đấy, “core de’ sta citta” (trái tim của thành phố), đang nói lời chia tay với tất cả, trên một sân vận động chật cứng những khán giả muốn thấy anh trên sân lần cuối. Họ muốn nhìn thấy anh, muốn ôm anh, chụp ảnh anh, nói với anh những lời yêu quý nhất từ trái tim, muốn thời gian như ngừng lại để anh không già đi và vì thế mãi mãi chơi trên sân bóng. Người đã thắp lên biết bao giấc mơ cho những người hâm mộ bóng đá Ý nói chung và thủ đô nói riêng đã chìm vào những cảm xúc khó tả khi anh chia tay tất cả. Anh khóc, rồi nói: “Tôi sợ hãi”. Đấy là nỗi sợ hãi trước một ngày hôm sau không còn sân cỏ, không còn giày, bóng, những bàn thắng nữa. Nỗi sợ hãi của một người mạnh mẽ trên sân cỏ, nhưng hóa ra rất mong manh và dễ bị tổn thương, khi cảm thấy sự trống trải lớn lao vồ lấy mình khi bắt đầu một cuộc sống mới mà thực ra anh chưa hề cảm thấy sẵn sàng bước vào.
Hôm ấy, Rome buồn bã và rơi nước mắt. Những chiếc xe bus chạy bảng điện tử ở phía trước “Grazie Capitano” (Cám ơn đội trưởng). Những dòng chữ cám ơn anh xuất hiện trên các bức tường. Những bìa báo và poster in ảnh Totti dán đầy trước các hiệu bán báo. Những ban công các chung cư tung bay các lá cờ Roma có tên anh. Những chương trình truyền hình chỉ nói về anh. Thành phố như nín thở chứng kiến những giây phút cuối cùng trên sân cỏ của một con người mà nó yêu mến. Không khí theo kiểu tang tóc không tồn tại, chẳng hạn như thời mà họ tiễn đưa một danh họa vĩ đại của thời Phục hưng là Raphael về thế giới bên kia, nhưng cũng đủ khiến bao người bùi ngùi. Đơn giản là bởi vì có lẽ không một cầu thủ Italy nào trong suốt chiều dài lịch sử của calcio toàn diện và nhiều sắc thái chơi bóng như anh, cũng là người gắn bó với một thành phố, một đội bóng trong cả cuộc đời. Ở Rome, Totti chính là bóng đá, là một tông đồ của Chúa, một biểu tượng về lòng chung thủy ngày càng trở nên hiếm hoi trong bóng đá hiện đại, một võ sĩ giác đấu, một người vô cùng hài hước với những câu chuyện cười do chính anh kể, trong đó tự chế nhạo bản thân mình.
Lần lượt từng người một, các thần tượng calcio ra đi
Những cuốn sách về Totti được bán rất chạy. Những câu chuyện vui mà anh kể và người Rome thêm thắt “bốc phét” thêm rất nhiều, có tới hàng ngàn. Nhưng câu chuyện về cuộc chia tay của một con người đã trở thành cái tên trên đầu môi và trong trái tim của hàng triệu người thì chỉ có một. Câu chuyện ấy đã khiến bao người rơi lệ, được viết ra một cách xúc động trên khóe mắt của nhiều người, được tổng kết trong những băng rôn được căng lên trên sân Olimpico. Một biểu ngữ viết: “Người ta sẽ nói rằng, tôi đã sống ở thời đại của Totti”. Một băng rôn khác: “Ước gì tôi chết trước ngày này”. Và nước mắt, rất nhiều nước mắt. Của tình yêu, của sự tiếc nuối, của việc chia tay một điều gì đó tốt đẹp nhất của cuộc đời. Totti không hề muốn giã từ sân cỏ và khẳng định là chưa chuẩn bị sẵn cho ngày này. Anh muốn như cậu bé Peter Pan, mãi mãi trẻ con, mãi mãi chơi trên sân cỏ. Nhưng anh chỉ là Totti của đời thực, không phải Peter Pan của truyện hư cấu.
Đấy là một ngày đặc biệt của Rome, một ngày nắng nhưng rất buồn, ngày Peter Pan đầu hàng thời gian và chính thức rút lui khỏi sân cỏ, để lại một khoảng trống vắng lớn lao trong lòng tất cả. Trong những người đau buồn ấy, có tôi, người từng sống cùng thành phố với anh, từng hít thở bầu không khí thủ đô như anh, từng xem anh thi đấu bao trận, có một con gái thần tượng anh với một chiếc áo bã trầu có số 10 trên lưng. Ngày anh ra đi, tôi không có mặt ở thủ đô nước Ý, mà từ rất xa hướng về, và lòng rớm lệ. Những ngôi sao lớn gắn bó với calcio một thuở lãng mạn, những người đã đem đến cho các tifosi biết bao niềm vui và cả nỗi buồn trong những năm qua, đều đã lần lượt lui vào lịch sử, từ Roberto Baggio cho đến Maldini, Del Piero, Nesta, J.Zanetti. Pirlo đã sang Mỹ thi đấu, một phần để tìm kiếm cảm giác mới, một phần có lẽ vì không muốn chứng kiến quá nhiều bi lụy trong ngày chia tay. Giờ chỉ còn Buffon vẫn chơi bóng, và trước mắt anh là trận chung kết Champions League mà trong đời cầu thủ, bản thân Totti chưa từng vươn tới. Rồi một ngày nào đó, nhanh thôi, Buffon cũng sẽ chia tay tất cả.
Các tifosi bàng hoàng đặt câu hỏi: Sau đấy sẽ là gì, liệu sẽ bao trùm bóng tối, hỗn mang, sự hoảng sợ và lo lắng, khi calcio thiếu vắng những thần tượng?
Totti chia tay và hai người may mắn Buổi lễ chia tay của Totti chắc chắn sẽ là một trong những sự kiện trọng đại mà không romanista nào có thể quên. Những giọt nước mắt trên má các tifosi, các đồng đội của Totti, những biểu ngữ và hình ảnh lớn nhất, trên hết, là của Totti. Một trong những khoảnh khắc xúc động nhất là khi Totti trao băng đội trưởng của mình cho một chú bé. Người có được vinh dự ấy vẫn hoàn toàn vô danh cho đến khi xuất hiện tại sân Olimpico và được Totti trao băng. Đó là Mattia Almaviva, đội trưởng đội thiếu nhi Roma, lứa 2006. Một hành động mang tính biểu tượng, về một cuộc chuyển giao giữa hiện tại và tương lai, khi Totti đã lựa chọn cho mình người kế cận. Trong khi ấy, có một người tự nhận là tifoso may mắn nhất. Đó là Thomas Lintozzi (ảnh, bên trái), một cổ động viên trung thành của Roma trong nhiều năm qua. Có mặt trên khán đài sân Olimpico trong trận đấu cuối cùng của Totti, Lintozzi đã bắt được quả bóng mà Totti đá lên khán đài trong lễ chia tay anh. “Tôi sẽ nhớ bạn”, Totti đã viết thế trên quả bóng và kí vào. Lintozzi nói anh đã khóc òa lên khi bắt được quả bóng. Anh nói trên truyền hình Sky Italia: “Đến giờ tôi vẫn không thể tin được. Bắt được quả bóng đó là một điều tuyệt vời, khiến tôi khóc òa lên. Tôi rất yêu Totti. Tôi bắt đầu xem bóng đá từ khi anh ấy mang trên tay chiếc băng đội trưởng. Bây giờ, tôi có được quả bóng cuối cùng mà anh ấy đá vào. Đấy là một điều tuyệt diệu, không thể mô tả bằng lời”. Lintozzi đã nhận được hàng trăm đề nghị mua lại quả bóng này, nhưng tifoso 26 tuổi này đã thẳng thừng từ chối. Anh nói: “Tôi sẽ ngủ cùng với quả bóng. Tôi sẽ không thể xa nó. Đối với tôi, quả bóng này như một thánh tích”. |
Anh Ngọc
Thể thao & Văn hóa
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất