18/02/2017 18:45 GMT+7
(Thethaovanhoa.vn) - Chelsea đang thẳng tiến với ngôi vô địch Premier League 2016-17. Đó là viễn cảnh không nhiều người nghĩ đến sau mùa giải thảm họa trước đó. Giờ thì vinh quang mỗi lúc lại đến gần hơn. Chelsea của Conte có gì hay hơn Chelsea của Mourinho?
1.Hình ảnh đẹp hơn trong mắt công chúng
Với Conte, Chelsea đang xây dựng một hình ảnh nhã nhặn, đáng mến hơn trong mắt người hâm mộ. Không còn những cáo buộc âm mưu này nọ. Không còn những hình động phản cảm như chỉ tay về phía trọng tài...như thời Mourinho. Thay vào đó, Conte thường nói thẳng thắn và thành thật về các cầu thủ và đội bóng của ông trong các cuộc họp báo sau trận đấu. Thời Mourinho, ông thường làm cho các cầu thủ hiểu rằng truyền thông là kẻ thù của họ, chuyên săm soi họ. Ông nói về chính trị trong phòng họp báo. Conte thì khác. Ông không tìm cách thu hút sự chú ý của truyền thông bằng những phát biểu giật gân, gây sốc. Ông chủ yếu nói về những vấn đề liên quan, tập trung vào bóng đá.
2.Hướng đến cầu thủ trẻ nhiều hơn
Vì Conte mới dẫn dắt Chelsea chưa lâu nên thật khó phán xét cách ông sử dụng cầu thủ trẻ như thế nào. Nhưng ít ra với Conte, người ta cũng thấy Chelsea hướng đến cầu thủ trẻ nhiều hơn thời Mourinho. Bằng chứng là Ruben Loftus-Cheek, Ola Aina và Nathaniel Chalobah đều đã được trao cơ hội ra sân cho đội 1 mùa này. Thực ra thì Mourinho cũng có trao cơ hội cho một số cầu thủ trẻ khi ông dẫn dắt Chelsea. Vấn đề là ông chỉ để họ ra sân khi mùa giải gần như đã an bài, trong những trận đấu gần như vô thưởng vô phạt nên với Mourinho, các cầu thủ trẻ ở Chelsea không có cơ hội tạo đà cho bước phát triển mới. Với Conte, Ruben Loftus-Cheek, Ola Aina và Nathaniel Chalobah không chỉ được vào sân sớm hơn hẳn và họ cùng nhau đã chơi khoảng 800 phút từ đầu mùa. Một cơ hội đúng nghĩa cho họ từng bước trưởng thành. Mùa giải 2004-05 khi Mourinho cầm quân, ông để các cầu thủ trẻ Lenny Pidgeley, Steven Watt, Anthony Grant, Nuno Morais và Filipe Oliveira ra sân tổng cộng 101 phút suốt cả mùa. Đến mùa 2013-14, các cầu thủ trẻ Tomas Kalas, Nathan Ake, Lewis Baker và John Swift được Mourinho cho ra sân tổng cộng 196 phút.
3.Không bỏ quên những cầu thủ cho mượn
Thời Mourinho, Chelsea cho mượn cầu thủ đơn giản vì họ nằm ngoài kế hoạch của HLV Bồ Đào Nha và Mourinho không quan tâm tới tương lai của họ, không có ý định sử dụng họ sau này. Ông đẩy họ đi như một sự giải phóng quân số đơn thuần. Khi Conte đến, ông không bỏ qua đội ngũ cầu thủ Chelsea đem cho mượn này, theo dõi họ thi đấu và gọi họ trở lại nếu thấy phù hợp. Sự tái xuất của Nathan Ake ở Stamford Bridge dù chưa hết thời hạn cho mượn ở Bournemouth là ví dụ. Nó cho thấy Conte rất quan tâm tới những cầu thủ Chelsea đem cho mượn chứ không chỉ chú ý tới các cầu thủ sẵn có hoặc tới việc mua mới. Việc Conte cho gọi lại Ake không chỉ mở ra cho chính Ake tương lai mới ở Bridge mà còn là thông điệp dành cho tất cả các cầu thủ Chelsea khác đang được đem cho mượn rằng nếu họ chứng tỏ được tiềm năng của mình, họ hoàn toàn có cơ hội trở lại Bridge.
4.Giải quyết khéo léo mọi ngòi nổ xung đột
Khi tin đồn Diego Costa có mâu thuẫn với HLV thể lực của Chelsea và bị phân tâm bởi những đề nghị hấp dẫn từ Trung Quốc, Conte không cho truyền thông có cơ hội thổi phồng và kéo dài những đồn đoán của họ mà nhanh chóng dẹp yên vụ việc bằng sự minh bạch, khéo léo của mình. Một mặt, Conte chủ động đối thoại với Costa một cách cởi mở, thẳng thắn nhưng chỉ giới hạn nội dung nói chuyện giữa họ trong phòng thay đồ. Mặt khác, Conte cũng không im lặng trước báo giới mà đưa ra những phát biểu rõ ràng nhưng vừa đủ để giải thích và làm sáng tỏ mọi chuyện, không cho truyền thông có cơ hội thêu dệt các tin đồn và đẩy vấn đề đi quá xa.
5.Ăn mừng bàn thắng như một sự kiện
Với Conte, mỗi bàn thắng ghi được của Chelsea đều trở thành một sự kiện để ăn mừng thay vì một sự biểu lộ cảm xúc thông thường. Conte đẩy trạng thái phấn khích, vui mừng, biểu cảm của ông sau mỗi bàn thắng ghi được của đội nhà lên mức tối đa với những động tác vung tay vào không khí, những tiếng gào thét to hết cỡ, những bước chạy nhảy thật mạnh mẽ. Trận nào cũng như trận nào. Bàn thắng nào cũng như bàn thắng nào. Ngọn lửa cảm xúc tột đỉnh luôn được HLV người Italy thể hiện với nhiệt lượng cao nhất, làm cho các fan không chỉ cảm nhận được niềm vui vô bờ của ông mà còn như bị cuốn theo bởi chính sự cuồng nhiệt ấy. Thứ xúc cảm lên tới mức cao trào ấyngười ta ít thấy thời Mourinho.
HT
Tổng hợp
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất